Anh ! Người tình của tôi là một người đàn ông đã có vợ . Thằng bé con anh là nhịp cầu nối để chúng tôi đến với nhau . Tôi ở căn hộ bốn hai mươi, nhà anh số bốn hai một kế bên . Hai nhà có lối đi chung là hành lang dài vắng vẻ . Thằng bé con anh tên Mì, nó giống anh như hai giọt nước, khôi ngô và lém lỉnh . Tôi quen gia đình họ trong lúc chờ thang máy . Tôi hỏi thằng nhóc :
- Con tên gì ?
- Dạ thưa chú con tên Mì !
Tôi không kêu nó là Mì, tôi gọi nó là Mì Gói . Cái tên nghe ngồ ngộ, nó nhắc nhở tôi về kỷ niệm của thuở hàn vi . Thời sinh viên nhiều khi tôi ăn mì tôm suốt cả tuần . Đó là những lúc mẹ tôi ở quê chưa kịp gởi tiền lên “viện trợ”.
- Mì gói bao nhiêu một gói vậy con ?
- Dạ một ngàn . Nó trả lời tỉnh queo .
- Sao bèo quá vậy ta ?
Biết tôi chọc ghẹo, mỗi khi nghe thế cu cậu nhoẻn miệng cười, cứ như là anh đang cười với tôi vậy . Riết rồi ba mẹ nó không gọi nó là Mì nữa, mà lúc nào cũng có chữ gói đi kèm . Thời gian tôi gần gũi với thằng bé, nhiều hơn thời gian anh ở bên tôi . Vợ chồng anh đều là viên chức, lại làm việc cùng một công ty, sáng đi tối mới về đến nhà . Lúc nào vợ anh cũng ở bên cạnh . Giây phút chúng tôi dành cho nhau thật hiếm hoi . Thỉnh thoảng chị Nga đi công tác, ở lại vài ngày . Lúc đó chúng tôi mới được nằm bên nhau suốt đêm một cách trọn vẹn . Vợ anh là một người đàn bà trí thức và có địa vị trong xã hội . Có lẻ vì thế mà chị xã giao với tôi một cách chừng mực . Không vồn vã quá mức thân thiện như những người phụ nữ hàng xóm khác . Tôi cũng dè dặt nên ít có cơ hội để qua nhà anh nhiều .
Khi gia đình anh dọn bữa ăn tối, nghe tiếng thằng Mì gói liến láu, khua bát đĩa . Mùi xào nấu thức ăn thơm phức bay sang .Tôi thèm được như họ . Bên này, bữa ăn của tôi là cái nồi cơm bé xíu, một cái chén, một đôi đũa, một mình ngồi nhai nhóp nhép, mới thấy buồn làm sao . Tối thứ bảy, vợ chồng anh đưa Mì gói đi chơi . Lúc đó tôi lại ru rú trong nhà, chờ đợi những phút giây hiếm hoi anh kiếm cớ qua bên này được với tôi . Nhiều lần Mì gói nằng nặc đòi chú Khánh theo cùng . Tôi dổ mãi nó mới chịu nghe . Tôi không muốn làm anh khó xử .
- Hãy thông cảm cho anh Khánh nhé ! Anh yêu em, nhưng anh không thể bỏ vợ . Thằng Mì gói không thể sống thiếu bố hoặc mẹ em à …
Anh vẫn thường nói với tôi như vậy . Anh không yêu vợ, nhưng lại rất thương con . Tôi biết và tôi chấp nhận . Tôi yêu anh và quý thằng nhỏ . Những cử chỉ âu yếm, vuốt ve không phải lúc nào cũng dành cho anh được . Tôi dành tình cảm đó cho Mì gói . Mì gói làm cho tôi vui những lúc được thèm ở bên cạnh anh . Đi đâu tôi cũng dắt nó theo . Công ty tôi tổ chức ăn tiệc, tôi cho nó theo cùng . Món đầu tiên mà phục vụ mang ra là những chén súp cua, mỗi người một chén, thằng bé ăn xong đòi thêm chén nữa . Tôi thì thầm vào tai nó :
- Còn nhiều món lắm, con ăn từ từ thôi nha . Kẻo người ta nghĩ chú cháu mình đói ăn đó .
Thằng nhóc la lên thật lớn :
- Thì con đang đói đây nè …
Nó làm tôi quê muốn chết, sự ngây ngô đó làm cho tôi thật vui . Đi hội chợ Tao Đàn, ngang qua gian hàng bán băng vệ sinh phụ nữ nhản hiệu Whisper, tôi đã cố tình không ghé vào . Thằng nhóc níu tay tôi la lên :” A! Whisper có cánh, Whisper có cánh …”. Thì ra cu cậu xem quảng cáo trên ti vi, không biết là gì nhưng cứ đòi mua . Mấy cô bán hàng tưởng chúng tôi là hai bố con nên trêu chọc :
- Nói ba mua một gói về tặng mẹ đi con .
- Không phải ba ! Chú Khánh mà ?
Làm sao tôi có thể có một thằng nhóc như Mì gói ? Đơn giản vì tôi không yêu phụ nữ . Giá Mì gói trở thành con trai tôi, tôi sẽ hạnh phúc biết nhường nào và chẳng muốn gì hơn thế . Tôi yêu trẻ con, yêu thế giới tuổi thơ hồn nhiên và trong sáng của chúng . Nhưng làm sao tôi có con được, khi trái tim tôi chưa hề có bóng dáng một người đàn bà ngự trị ? Tôi yêu anh và đã xem Mì gói như con trai mình .
Tôi hỏi :
- Mì gói ! Con thương ai nhất ?
- Chú Khánh !
- Tầm bậy ! Con phải thương ba mẹ nhất, vì ba mẹ sinh ra và nuôi con, rồi mới đến chú chớ?
Nó phụng phịu :
- Hổng thưong ba nhất đâu, vì ba hay đánh con, còn mẹ hổng có mua đồ chơi cho con nhiều bằng chú .
Tôi ôm nó vào lòng, cọ râu vào hai má bầu bỉnh của nó, nó nhột cười nắc nẻ . Mì gói thắc mắc :
- Vậy chú Khánh thương ai nhất?
- Chú thương Mì gói nhất !
Trong lòng tôi muốn nói : Chú thương ba con nhất biết không ?
Khi Mì gói vào trung học, tôi bệnh phải nằm nhà suốt một tuần . Anh chỉ lén qua thăm tôi khi chị Nga đi ra ngoài có việc . Tôi thấy buồn và tủi thân . Tôi thèm và ao ước có được một người yêu như những cặp tình nhân khác . Được ngã vào bờ vai anh khi muốn khóc, được anh vuốt ve trong những lúc giận hờn . Thời gian chúng tôi gặp nhau lúc nào cũng vội vàng gấp gáp . Chỉ đủ để anh và tôi thỏa mãn những khát khao của dục vọng . Lúc nào cũng cuống cuồng và lo sợ . Một tuần ở nhà dưỡng bệnh, là thời gian để tôi nhìn lại mình, nhìn lại cuộc tình của tôi . Gần mười năm yêu anh, tôi được gì ? Tôi biết rằng yêu là cho đi . Vẫn biết vậy, nhưng mười năm rồi tôi được gì ? Những lần đi chơi với anh chỉ đếm trên đầu ngón tay, những nụ hôn vội vã trong cầu thang máy ư ? Anh vẫn thế, vẫn là người chồng mẫu mực trong mắt vợ và là người tình chung thủy . Anh đang có một mái ấm gia đình hạnh phúc, vợ đẹp con ngoan . Còn tôi, tôi vẫn chỉ là chiếc bóng, đứng bên cạnh cuộc đời anh, mà không biết cuộc tình của mình sẽ đi về đâu ?
Tôi nghĩ rằng có lẻ mình đành phải chia tay anh . Tôi biết không dễ dàng gì quên được người đàn ông của tôi . Để quên được anh quả là một điều rất khó . Liệu thời gian có xóa nhòa những thương yêu ?
Tôi muốn mình làm lại từ đầu, một chàng trai nào đó sẽ đến với tôi . Cùng nắm tay tôi đi hết cuộc đời này . Người ấy sẽ làm tôi vui những lúc tôi buồn . Đêm về, hai đứa sẽ đứng trên chung cư cao tầng này ôm nhau ngắm nhìn thành phố . Chỉ chừng đó thôi. Những ước mơ bình dị nhưng chẳng dể kiếm tìm …
Buổi tối Mì gói qua thăm, bây giờ nó bận bịu học hành ít có thời gian . Nhưng rảnh lúc nào nó chạy qua ngay lúc đó . Càng lớn, nó quyến luyến tôi nhiều hơn . Thấy tôi buồn buồn nó hỏi :
- Chú Khánh khỏe chưa ? Sao chú buồn vậy ? Mì gói bận đi học nên không ở nhà săn sóc cho chú được . Chú đừng giận Mì gói nha ?
- Sao lại giận ? Giận Mì gói thì ai qua đây với chú ?
- Hôm nào chú khỏe đi chơi với Mì gói há ?
- Con thích đi đâu ?
- Chổ nào cũng được . Miển có chú là con vui rồi .
Mì gói ngồi xuống bên cạnh, nó chần chừ rồi hỏi :
- Chú Khánh ơi ! Sao chú không có người yêu đi, hay có vợ để có người lo cho chú những lúc bệnh hoạn ốm đau ?
- Trước đây chú đã có người yêu rồi … Thằng nhóc làm tôi bối rối, tôi ngập ngừng rồi tiếp :
- Nhưng bây giờ người ấy đang ở rất xa … xa lắm .
Nó ngồi trầm ngâm, cứ như hiểu được hết nỗi lòng của tôi vậy . Nó rụt rè :
- Chú Khánh này …
- Gì ?
- Con lớn rồi, con sắp học hết lớp mười một rồi, chú đừng kêu con là Mì gói nữa nhen ?
Tôi phì cười :
- Bộ để ý nhỏ nào ở lớp rồi hả nhóc ?
- Dạ không ! Chú kêu tên thật của con đi, con muốn chú kêu con là Thiên Ân, tên Mì gói tụi bạn nghe được quê chết mồ .
- Ừ ! Muốn Thiên Ân thì Thiên Ân .
Tôi nói thế cho nó vui, dù gọi nó là gì đi nữa, nó mãi mãi là thằng Mì gói ngây ngô, khờ dại của tôi …
Mì gói về rồi, tôi ôm cây guitar ra ngoài hành lang dạo phím . Những gì thằng bé nói làm tôi ray rức và quyết tâm hơn với dự định chia tay anh …
Đôi khi em thèm dựa vào bờ vai anh
Để khóc
Hãy nắm tay em dù chỉ một lần
Qua những con đường đầy sương
Hởi người thương
Vì sao mình xa cách
Anh thật gần nhưng xa lắm một vòng tay
Hãy thức cùng em đêm nay
Một mai xa nhau không còn tiếc nuối …
Để khóc
Hãy nắm tay em dù chỉ một lần
Qua những con đường đầy sương
Hởi người thương
Vì sao mình xa cách
Anh thật gần nhưng xa lắm một vòng tay
Hãy thức cùng em đêm nay
Một mai xa nhau không còn tiếc nuối …
Tiếng hát của tôi đã vô tình làm anh thao thức, anh ra ngoài lan can và rít thuốc triền miên . Ánh mắt anh tư lự nhìn lên những vì sao xa xăm nào đó . Chỉ cần cả hai chồm người đã nắm được tay nhau, chỉ cách nhau một bức tường mà sao xa thế hả anh ? Tôi vẫn hát, vờ như không biết bên kia anh đang lắng tai nghe . Tôi muốn nhờ bản tình ca này, trút hết nổi niềm tâm sự gởi đến anh . Anh ơi ! Hãy để cho em được nói, xin anh hãy lắng nghe . Khi ở bên cạnh anh, nhìn ánh mắt của anh, nụ cười của anh, em không đủ can đảm để nói em sắp rời xa anh …
Buổi sáng khi mở cửa đi làm, tôi nhặt được một tờ giấy nhỏ, nó được nhét qua khe cửa . Những dòng tin nhắn của anh :
" Em đừng như thế nữa có được không ? Em cứ như thế làm sao anh yên tâm được . Hãy nghĩ rằng anh luôn ở bên em … "
Chỉ chừng ấy thôi lại làm tôi nguôi ngoai, do dự với quyết định của mình . Như cung đàn cao vút những thanh âm, chợt chùng xuống … chùng xuống … rơi vào khoảng lặng mịt mù …
*******
Tết Dương lịch nhằm ngày Chúa nhật, nên được nghĩ hai ngày . Tôi chẳng biết đi đâu cứ nằm chèo ngoeo ở nhà . Hai vợ chồng anh về quê thăm bà con . Buổi tối Mì gói ôm gối qua bấm chuông :
- Sao con không về quê với ba mẹ ?
- Dạ không ! Con thấy chú cứ nằm ở nhà hoài, con muốn ở lại chơi với chú .
Tôi thật sự xúc động, thằng bé này mới là người hiểu tôi hơn ai hết. Tôi muốn ôm nó vào lòng, nhưng lâu rồi tôi đã không làm thế . Mì gói của tôi bây giờ đã sắp thành người lớn . Giọng nói khàn khàn của tuổi dậy thì, cao dong dỏng, nó sắp thành một chàng trai thực thụ rồi . Thấy tôi im lặng, nó hỏi :
- Bộ chú không muốn đi chơi với con sao ? Tối nay con ngủ bên này với chú cho vui há ?
Mười một giờ đêm, thằng bé vẫn chưa chịu tắt đèn đi ngủ . Nó bảo thức khuya học bài quen rồi không ngủ sớm được . Nó cắm cúi đọc sách bên bàn làm việc của tôi . Tôi lên giường trước . Nhìn cái dáng khom khom lưng của nó, tôi lại nghĩ đến anh . Chao ơi ! Sao mà thằng bé giống cha dữ vậy không biết ?
Đang thiu thiu, nó leo lên giường gác chân lên người tôi .
- Chú ngủ chưa ?
Tôi không trả lời . Tưởng tôi đã ngủ nó nằm im không nhúc nhích . Im lặng . Nghe cả tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ để trên đầu giường . Một hồi lâu nó nghiêng người qua ôm lấy tôi . Một tay nó xoa xoa nhè nhẹ lên bộ ngực đầy lông lá của tôi . Hồi bé, nó vẫn thường nghịch như thế . Nó bảo : “Chú Khánh ghê quá hà, giống như con khỉ” Lần đó tôi đã lườm nó :
- Không được hỗn ? Sao bảo chú giống khỉ hả ?
- Tại chú nhiều lông ghê quá hà ?
Chợt nghĩ đến câu nói khi xưa của nó, tôi bậm miệng cười . Thằng nhóc la lên :
- Ê ! Chú chưa ngũ mà giả bộ nhen .
Nó vùng dậy nằm đè lên người, thọc lét vào nách tôi . Thằng bé thích thú cười khành khạch . Bất chợt hai tay nó ôm ghì lấy đầu tôi, rồi bất ngờ đặt đôi môi ươn ướt của nó dính chặt vào môi tôi . Một nụ hôn kéo dài nóng bỏng nồng nàn . Tôi thật sự sửng sốt đến lặng người trước những gì đang diễn ra . Đột ngột quá ! Tôi chưa kịp phản ứng thì thằng bé dụi mặt vào ngực tôi thì thào :
- Chú Khánh ơi … Con yêu chú … Yêu nhiều lắm chú biết không ?
*******
Mùa xuân … mùa hạ … rồi mùa đông … Bốn mùa cứ tự nhiên đến rồi đi . Nếu lòng người cũng có bốn mùa như thế thì đâu còn gì để nói . Và tôi, giá như thời gian cứ lững lờ dần trôi, năm này qua tháng nọ . Để tôi sống bình yên chấp nhận với cuộc tình mình .
Những gì Thiên Ân dành cho tôi, đã làm thay đổi tất cả . Tôi thèm khát một tình yêu trọn vẹn, chỉ có hai trái tim luôn hướng về nhau . Tôi mong đợi . Nhưng không phải là nó, thằng Mì gói của tôi . Làm sao tôi có thể dang tay đón nhận tình yêu trong sáng của thằng bé, khi nó là con trai anh ?
Tôi âm thầm chuyển nhượng căn hộ, với tất cả đồ đạc trong nhà cho một người bạn thân . Lặng lẽ xách va li ra đi vào một ngày cuối năm . Tôi không hề muốn anh, người tôi yêu . Và Mì gói, người yêu tôi . Một trong hai người phải đau khổ . Cả hai đã là một phần máu thịt trong tôi mất rồi . Tôi không đủ can đảm để chọn một trong hai người . Tôi không có quyền và không cho phép mình chọn lựa . Xin vĩnh biệt hai người đàn ông đã đi qua cuộc đời tôi . Không ! Không thể là vĩnh biệt, tôi biết hình bóng của họ rồi đây sẽ còn mãi trong tâm trí, chừng nào trái tim tôi còn nhịp đập . Xin tạm biệt ! Mãi mãi chúng ta sẽ không còn gặp nhau …
Chuyến xe tốc hành cuối năm đưa tôi đi rất xa, đến tận miền cực nam của Tổ quốc . Nơi đó, chỉ có tình thương của mẹ đang chờ đợi . Mẹ ạ ! Bao năm rồi con mê mãi bon chen nơi phố lạ quê người, mẹ luôn trông ngóng chờ đợi từng ngày con trở về sống với mẹ, với quê hương . Nhưng lúc này đây, khi con sắp được ở trong vòng tay bao dung của mẹ . Xin lỗi mẹ ! Sao tâm can con lại rối bời, chẳng thấy chút nào vui . Hạnh phúc dù nhỏ nhoi cũng đã vuột mất khỏi tầm tay của con trai mẹ mất rồi, mẹ biết không ?
Mùa Xuân đang về trên những vùng đất, trên những cánh đồng lúa vàng mà tôi đang đi qua . Nhưng bao giờ mùa xuân bao giờ mới về lại trong trái tim tôi ?
Tác giả - Dinhanh
0 nhận xét:
Đăng nhận xét