Khoa - Le Petit Prince
Một
Khoa nắm chặt tay Quang, người anh ruột duy nhất của mình đang nằm trên giường bịnh. Hơi thở của Quang yếu dần. Chiều nay bác sĩ trực quen với anh em Khoa gọi điện đến hãng nhắn Khoa rằng Quang có lẽ sẽ không qua nổi đêm nay. Khoa lấy giờ nghỉ rồi lái xe ngay đến bệnh viện để ở cạnh anh mình những giờ phút cuối cùng. Khoảng năm giờ chiều Quang còn mở mắt ra một lần. Thấy Khoa, Quang chỉ thều thào, "Take care nghe Khoa", rồi lại mơ màng không còn biết gì nữa. Đã chín giờ tối. Tiếng nhạc giáng sinh vang lên trong một chương trình quảng cáo trên TV đặt trong phòng bệnh. Quang nhìn ra cửa sổ. Tuyết vẫn lất phất rơi bên ngoài. Khoa thấy lòng tê tái hơn bao giờ hết khi nghĩ về số phận của anh em Khoa. Chưa bao giờ Khoa thấy thương anh mình như lúc này. Quang không phải là một người anh, mà còn là một người bạn vô giá và cũng là người tình đầu tiên của Khoa. Khoa nắm chặt tay Quang, gục đầu bên giường bịnh rồi thiếp đi. Khi người y tá đánh thức Khoa dậy để làm những thủ tục cần thiết xác nhận Quang đã chết, Khoa ngỡ ngàng như chính mình vừa từ giã cơi đời. Quang chết ở tuổi 38 vì AIDS tại bệnh viện Saint Paul ở Toronto, Canada.
Hai
Đà Lạt những ngày mưa buồn não cả lòng. Hôm nay, ngày Khoa tròn mười lăm tuổi lại là một ngày mưa. Như mọi ngày anh em Khoa đạp xe ra chợ Đà Lạt lúc năm giờ chiều để phụ mẹ dọn hàng. Mẹ Khoa làm bánh đậu xanh và một số mứt đặc sản của đà Lạt bán tại một sạp nhỏ trong chợ đã bốn năm nay, từ sau biến cố 75. Với mẹ Khoa, sự thay đổi đột ngột từ một thư kư văn phòng của một công ty nhỏ thành một phụ nữ bán hàng chợ là một cú sốc, nhưng bà không buồn nhiều như ba của Khoa. Công việc của ông không thay đổi trước và sau 75, ông vẫn là một nhân viên bưu điện, nhưng dường như những thay đổi của thời cuộc và con người chung quanh ông làm ông trầm tư hơn trước nhiều, dẫn đến không khí trong gia đình Khoa ngày càng thêm nặng nề. Về sau này khi đã trưởng thành hơn, Khoa hiểu thêm rằng một trong những nguyên nhân làm cho ba của Khoa trở nên như vậy là do anh em Khoa, hay chính xác hơn là do Khoa. điều đó đã không ngừng dằn vặt Khoa cho đến bây giờ.
Đã lâu rồi ba mẹ Khoa dường như quên đi sinh nhật của anh em Khoa. Bữa cơm tối đơn giản lặng lẽ trôi. Khoa và Quang chẳng còn buồn vì sự quên lãng đó nữa, vì cả hai lúc nào cũng nhớ đến sinh nhật của nhau. Khoa biết rằng lát nữa đây khi lên gác của hai anh em học bài, Quang thế nào cũng cho Khoa một cái gì đó và sẽ nói "già rồi mày ơi!". Mười lăm tuổi, chập chững bước vào ngưỡng cửa của người lớn, nhưng Khoa yếu ớt, trầm lặng như một ông già nãm mươi. Quang mưòi bảy, khỏe mạnh và hoạt bát, dù không nói nhiều trong nhà với ba mẹ nhưng hiếu động ở ngoài đường. Quang hay trêu chọc sự nhút nhát và trầm lặng của Khoa, nhưng cũng không ít lần Quang che chở cho Khoa những la mắng vô cớ của ba mẹ trút lên đầu Khoa. Khoa thương và kính phục Quang, nhưng ít khi nào tâm sự với Quang những suy nghĩ của mình. Dưới mắt Khoa, Quang là một người anh hoàn hảo. Còn Khoa, từ khi nhận biết những bất thường trong khuynh hướng tình dục của mình hai năm về trước, Khoa luôn sợ hãi mọi người và khép kín cuộc sống của mình. Những dấu hiệu của tuổi dậy thì trên cơ thể làm Khoa thắc mắc trong phòng tắm và trăn trở trong bóng đêm nhưng không dám hỏi Quang hay ba Khoa. Khi Quang và bạn học ngang lứa của Khoa bàn luận về bạn gái, người yêu thì Khoa lại không quan tâm góp chuyện mà chỉ yên lặng nghe. Bạn bè cho rằng Khoa nhát gái, còn Khoa thì sợ hãi nhận ra rằng Khoa chỉ nghĩ đến sự gần gũi với bạn cùng giới.
Một buổi tối tháng bảy hai năm về trước, Khoa vô ư đẩy cửa bước vào phòng tắm trong lúc ba Khoa đang tắm. Chẳng hiểu duyên cớ nào khiến ba Khoa không gài chốt cửa phòng tắm hôm đó để cho một hoàn cảnh khó xử đã xảy ra cho hai cha con. Khoa bất ngờ, không phải vì thấy ba Khoa trong phòng tắm, mà vì lần đầu tiên Khoa nhìn thấy một người đàn ông khỏa thân đứng sát trước mặt Khoa dù người đó là cha mình. Khoa như không tin vào mắt mình và cứ đứng nhìn sững vào ba Khoa, và dù đã cố cưỡng lại, mắt Khoa vẫn tự nhiên hướng xuống phần thắt lưng của ba Khoa. Trong một khoảnh khắc, ba Khoa dường như nhận ra sự bất thường ở con trai mình, giọng ông đanh lại: "Đi ra!" Từ hôm đó, ông càng ít nói hơn, đặc biệt tránh gặp mặt và nói chuyện thẳng với Khoa, hoặc la Khoa vì những điều thật nhỏ nhặt và vô lý khiến mẹ và Quang đôi lúc không hiểu đuợc. Đến bây giờ, mỗi khi nghĩ về những ngày tháng đó, Khoa vẫn cay đắng ước gì ba Khoa kêu Khoa vào phòng la mắng hay đánh Khoa một trận. Sự im lặng và khoảng cách ngày càng xa giữa hai cha con làm cho Khoa càng cảm thấy tội lỗi và sợ hãi chính mình và gia đình mình.
Ba
Khoa về đến apartment của mình đã gần 12 giờ đêm. Sau đám tang Quang, hầu như ngày nào Khoa cũng ở lại hãng làm việc đến khuya. Dù có việc hay không, Khoa vẫn ngồi trước computer. Khoa không nhấc phone và tắt máy nhắn tin cả điện thoại nhà lẫn điện thoại di động. Khoa biết Andy, người yêu người Đài Loan của Khoa hiện tại, vẫn gọi điện và email liên tục muốn gặp Khoa nhưng Khoa không muốn trả lời. Tuyết lại rơi đêm nay, trắng xóa khắp nơi. Andy ngồi chờ co ro ở cầu thang trước cửa apartment Khoa ở. Nhìn Andy, Khoa biết người yêu của mình đã ngồi đợi lâu rồi. Khoa mở cửa cho cả hai, điều chỉnh nhiệt độ phòng lên cao hơn rồi chạy đi lấy thêm chăn mền quấn quanh Andy cho ấm nhanh thêm. Khoa đi pha trà cho Andy, và cà phê cho mình.
Khoa mở nhạc. Cả hai im lặng uống chẳng biết trong bao lâu. Vốn đã quen với tính lầm lì của Khoa, Andy để mặc cho thời gian trôi. Gắn bó với nhau tuy mới gần một năm nhưng Andy hiểu được Khoa yêu anh của mình như thế nào, và không ai có thể thay thế được hình ảnh của Quang trong tâm trí Khoa. Andy tìm đủ mọi cách để liên lạc với Khoa sau đám tang Quang vì Andy sợ rằng Khoa sẽ tự tử do quá đau buồn. Andy biết rằng đằng sau khuôn mặt lạnh lùng, điềm tĩnh của Khoa là một tâm hồn mong manh chống trụ được bằng sự hiện diện của Quang. Giờ Quang không còn nữa, sự mong manh đó không biết sẽ vỡ ra bất cứ lúc nào. Andy thấy an tâm hơn khi gặp được Khoa đêm nay, ít ra đã không có điều gì đáng tiếc xảy ra. "Tắm rồi đi ngủ thôi Khoa, khuya rồi!" - Andy đề nghị rồi tự mình vào phòng tắm chuẩn bị nước nóng trong bồn tắm cho Khoa. Khoa lại nhìn ra ngoài trời. Tuyết vẫn rơi ...
Khoa mơ màng cựa mình trong bóng đêm khi Andy bắt đầu âu yếm Khoa. Có một cái gì đó quen thuộc đang diễn ra trong đầu Khoa. Khoa không rõ đâu là mơ, đâu là thực. Khoa nhận biết áo quần ngủ của mình đang được cởi dần ra, như lần đầu tiên Khoa ở trên giường với một người mà Khoa không bao giờ có thể nghĩ đến. Cảm giác nóng hổi của hai làn da chạm vào nhau làm Khoa đê mê như lần đầu tiên của Khoa ở Đà Lạt. Khoa như đang bay bềnh bồng giữa những đám mây; chúng đưa Khoa đi xa hơn, xa hơn nữa, về một nơi mà Khoa không bao giờ quên đuợc ...
Bốn
Anh em Khoa ở chung trên gác. Phòng của ba mẹ Khoa ở dưới nhà. Gác không rộng lắm nhưng đủ chỗ cho hai chiếc giường đơn ở hai góc phòng và một cái bàn học chung. Khoa dọn dẹp sách vở trên bàn một chút rồi lên giường nằm sớm hơn thường lệ. Khoa buồn và thất vọng vì sau bữa cơm Quang khoác áo nói với cả nhà Quang đi đến nhà bạn chơi về trễ. Không lẽ Quang không nhớ hôm nay là sinh nhật đứa em duy nhất của Quang? Tháng trước Quang còn hỏi Khoa muốn gì cho sinh nhật mười lăm tuổi này. Khoa nói Khoa không muốn gì cả. Quang bảo sinh nhật thứ mười lăm trong cuộc đời quan trọng lắm, Khoa phải muốn một cái gì đó cho mình. Khoa bảo, cái Khoa muốn chẳng ai có thể cho được. Và đêm nay, đêm sinh nhật mười lăm tuổi của Khoa, Khoa nằm một mình trong bóng tối bơ vơ, cô độc. Trời mỗi lúc một lạnh thêm, nhưng Khoa chẳng muốn đắp thêm chãn. Những giấc mơ không rơ rệt lại đến.
Khoa thức giấc vì có cảm giác ai đó chạm vào người mình. Khoa chưa kịp định thần chuyện gì xảy ra thì một ngón tay đặt trên miệng Khoa và tiếng Quang thì thầm: "Suỵt, tao đây". Quang kéo tâm chăn mỏng trên người Khoa ra rồi ôm lấy ngực Khoa, vừa ôm vừa tìm cách cởi chiếc áo thun mặc ngủ của Khoa. Khoa hoảng hốt nhận ra Quang không mặc gì cả, và khi tay Quang chạm vào da thịt Khoa, Khoa có cảm giác như một luồng điện chạy qua khiến Khoa không sao phản ứng hay chống cự lại. Khoa cảm thấy xấu hổ khi nhận ra chiếc quần đùi mặc ngủ đã bị Quang cởi ra nên lấy tay che lại chỗ kín đáo nhất của mình. Khoa giật mình vì nơi đó đã không thể nằm gọn trong hai bàn tay của Khoa. Dương vật của Khoa cứng và chỉa thẳng lên ngoài sự kiểm soát của Khoa. Quang kéo tay Khoa ra chỗ khác và bắt đầu mân mê dương vật của Khoa bằng một tay, tay kia kéo tay Khoa đặt vào dương vật căng cứng của mình. Khoa dường như ngộp thở vì không tin đây là sự thật, sự thật được người khác mân mê chỗ kín của mình và sự thật được thám hiểm chỗ kín của người khác cùng phái. Khoa không còn biết người đang đè trên người Khoa là anh ruột của mình, và có lẽ Quang cũng đang cùng một suy nghĩ. Cơ thể của cả hai nóng hừng hực trong cái lạnh của đêm mưa đà Lạt. Một nỗi đam mê điên dại bùng lên giữa hai anh em. Cả hai ôm chặt lấy nhau, sờ soạng nhau, lưỡi và môi tìm nhau như những con dã thú khao khát con mồi của mình. Dương vật của hai anh em kẹp chặt giữa hai phần bụng phẳng lì thon thả của tuổi mới lớn. Đất trời như đảo lộn chung quanh Khoa. Bỗng dưng Khoa cảm thấy như có một luồng điện chạy xuống phần bụng dưới của mình. Khoa ôm chặt lấy Quang, chặt hơn nữa và có cảm giác như mình đang rơi. Một dòng nước ấm chảy trên da thịt Khoa. Khoa ôm chặt anh mình hơn rồi buông tay ra như để cho mình tiếp tục rơi. Quang nói: "Mày ra rồi. Tao cũng muốn ra". Quang lấy tay Khoa đặt vào dương vật của mình rồi lấy tay mình bao lấy bàn tay Khoa. Cả hai bàn tay kéo dương vật Quang gấp rút lên xuống như điên dại, rồi bất chợt Quang hất tay Khoa ra, tự làm chủ dương vật của mình. Trong một khoảnh khắc, Khoa nhận ra một giòng hơi ấm chảy xuống trên tay mình từ Quang. Quang nằm đè lên người Khoa rồi ôm Khoa. Đến lúc đó Khoa nghe tiếng Quang thì thầm bên tai: "Happy Birthday!".
Năm
Gia đình Khoa đến Canada khoảng một năm sau sinh nhật mười lăm tuổi của Khoa do chú Hà của Khoa bảo lãnh. Chú Hà làm việc trong trường võ bị Đà Lạt và là một trong những người rời khỏi Việt Nam những ngày cuối tháng tư bảy mươi lãm. Chú Hà lập gia đình sau vài năm định cư ở Canada, có công việc và thu nhập ổn định nên nhanh chóng làm giấy tờ bảo lãnh cho gia đình Khoa vì chú chỉ có mình ba Khoa là ruột thịt. Ông bà nội Khoa chết lúc còn trẻ, để lại nhà cửa và một ít của cải cho ba Khoa và chú Hà. Mẹ Khoa có lần đi xem bói về nói với ba Khoa rằng số của hai người cũng như ông bà nội. Ba Khoa cằn nhằn mẹ Khoa phí tiền tin dị đoan nhưng ông không ngờ rằng định mệnh của vợ chồng ông đã được an bài. Chiếc xe buýt chở hai người đi làm vào một ngày thứ sáu tuyết phủ mịt mờ bị trượt dốc trên đường ra ngoại vi Toronto nơi có nhà máy làm dây cáp mà hai người cùng làm việc. Ba Khoa chết ngay sau tai nạn, còn mẹ Khoa ra đi tối hôm đó trong bệnh viện. Chú Hà bảo anh em Khoa sang ở chung với gia đình chú, trả lại basement đang thuê để đỡ bớt tiền nhà. Anh em Khoa sang ở với gia đình chú Hà khoảng nửa năm rồi cũng phải dọn ra ở apartment một phòng vì không tránh khỏi những đụng chạm với chú thím và mấy đứa em họ. Tình cảm họ hàng không mất hẳn nhưng cũng chẳng còn mặn nồng như xưa. Anh em Khoa cùng đi học Anh văn ESL, rồi học lại trung học và đi làm thêm nuôi nhau. Quang quyết định đi làm sau khi học xong trung học, còn Khoa vẫn miệt mài với ngành computer science. Tốt nghiệp hạng nhất nhì đại học Toronto, Khoa không gặp khó khăn gì trong chuyện tìm việc làm. Sau hai lần đổi hãng để có lương cao và công việc hứng thú hơn, Khoa dừng chân ở một công ty viễn thông hàng đầu của Canada.
Sau đêm sinh nhật mười lăm tuổi của Khoa, anh em Khoa càng gắn bó với nhau nhiều hơn khi nhận ra cả hai cùng là gay. Với lợi thế sống chung phòng, anh em Khoa tiếp tục ngủ với nhau cho cả đến sau này khi sang Canada, nhưng vẫn luôn dặn dò nhau phải thật cẩn thận để che giấu mối quan hệ đó với gia đình, bạn bè và mọi người xung quanh. Khoa bắt đầu tâm sự với Quang nỗi khổ tâm của mình. Khi đã hiểu ra được lý do vì sao ba của cả hai lại ghét Khoa như vậy, Quang càng thương và che chở cho Khoa nhiều hơn. Sang Canada, với bản tính hiếu động và hoạt bát, cộng thêm với nhiều tự do sau cái chết của ba mẹ, Quang dần dà mở rộng quan hệ với cộng đồng gay ở Toronto rồi hướng dẫn Khoa cùng giao thiệp với mình. Khoa còn nhớ lần đầu tiên hai anh em phát hiện ra chỗ thuê và bán phim sex của gay, cả hai mừng rỡ như phát hiện ra một vùng đất mới. Sau mỗi lần xem phim chung, hai anh em lại quấn quýt với những tư thế học được từ phim. Mặc dù thương nhau và thoả mãn về thể xác cùng nhau, sau một thời gian cả Khoa và Quang đều âm thầm nhận ra rằng cả hai đang cần đến một người tình khác, một người không cùng một giòng máu với mình để có thể chia sẻ những điều khác với những gì hai anh vẫn chia sẻ với nhau. Vào một buổi tối mùa đông tuyết phủ trắng xoá Toronto, Khoa cho nước vào bồn tắm rồi rủ Quang vào tắm chung như thỉnh thoảng hai anh em vẫn thường làm. Sau một lúc âu yếm nhau, cả hai đều cảm thấy không còn hứng thú nữa. Quang tần ngần chưa biết nói như thế nào trước hoàn cảnh khó xử này thì Khoa đã lên tiếng: "Miễn sao anh em mình vẫn luôn thương nhau là được rồi". Quang đứng dậy tháo nước ra rồi tắm cho Khoa, nhẹ nhàng như sợ Khoa tan biến đi theo dòng nước. "Lúc nào tao cũng vẫn là anh và người yêu của mày. Chẳng có ai trên đời này mà tao thương như tao thương mày đâu Khoa ơi!" Quang nói và ôm Khoa sát vào người mình. Quang nghĩ em mình sẽ khóc, nhưng không. Khoa chỉ lặng lẽ hôn anh mình một lần nữa rồi vui vẻ nói sang chuyện khác. Mối tình đầu của hai anh em đã qua đi ...
Sáu
Quang quan niệm chỉ cần học xong trung học rồi làm công nhân cũng được, miễn sao có tiền rủng rỉnh trong túi để đi chơi. Quan dấn sâu vào những nơi kín đáo của cộng đồng gay ở Toronto và Quebec. Thỉnh thoảng Quang tham gia những cruise của cộng đồng, sang tận Vancouver tìm của lạ. Quang không gắn bó tình cảm lâu dài với một người nào. Quan hệ lâu nhất của Quang với ai đó chỉ có thể kéo dài khoảng bốn đến năm tháng vì hai lý do. Về sinh lý, Quang chỉ cần mối quan hệ thể xác với nhiều người để thoả mãn sự khao khát hình dạng, kích cỡ và mùi vị của những dương vật khác nhau. Về tinh thần, Quang biết mình không thể thương yêu ai được như tình cảm Quang dành cho Khoa, và Quang không muốn chia sẻ tình yêu đó cho bất cứ ai khác ngoài Khoa. Cũng như Khoa, thừa hưởng di truyền về chiều cao của cả hai bên nội ngoại, Quang cao gần một mét tám, thân hình cân đối, không trắng lắm mà cũng không quá đen, và có một khuôn mặt rất dễ có cảm tình. Chưa kể đến tài ãn nói của Quang dễ làm xiêu lòng người khác. Dương vật của anh em Khoa thuộc loại "trên trung bình" so với đàn ông con trai Á đông, nên Quang dễ dàng tìm bạn tình cả tây lẫn ta. Quang không nhớ nỗi mình đã ngủ hay làm tình với bao nhiêu người và với các sắc dân nào. Mới đầu chỉ là những cuộc phiêu lưu trong cộng đồng gay Á châu, phần lớn là Trung Hoa, Hồng Kông, rồi Đại Hàn. Sau đó là Canada, Ý, Pháp, Đức và với cả gays xuất thân từ Trung đông và Phi Châu. Quang lại chủ quan và không thích dùng condoms, nên khi biết được mình đã nhiễm virus HIV, Quang không biết được đã lây từ người nào, và cũng không biết mình đã lây qua bao nhiêu người khác. Quang bảo Khoa đó là định mệnh. Đời đã trả cho Quang một kết cuộc thê thảm cho những tháng ngày ăn chơi trác táng của Quang, nhưng Quang không ân hận. Đến một ngày cảm thấy mình đã yếu đi nhiều với những triệu chứng không thể nào dấu được trên cơ thể, Quang nhờ Khoa thu xếp cho mình vào bệnh viện và ở đó cho đến khi Quang ra đi. Khoa gần như là người duy nhất vào thăm và lo lắng cho anh mình trong suốt những tháng ngày còn lại của Quang.
Khoa không hề có ý kiến gì về những mối quan hệ chớp nhoáng của anh mình. Nếu điều đó làm cho Quang hạnh phúc thì Khoa không có gì để phàn nàn, bởi vì Khoa luôn mặc cảm mình là người không thể đem hạnh phúc đến cho Quang. Nhưng Khoa không giống anh mình ở chỗ, Khoa cần một người yêu lâu dài. Sau mỗi cuộc tình đổ vỡ, Khoa thường buồn cả mấy tháng cho đến cả năm mới tìm cho mình một người yêu mới. Khoa vẫn đi chơi như Quang để thoả mãn sự khao khát của thể xác những lúc cảm thấy quá cô đơn, nhưng Khoa cẩn thận hơn Quang trong quan hệ tình dục. Khoa xét nghiệm máu định kỳ để biết chắc mình không nhiễm bệnh. Khi biết anh mình bị nhiễm HIV, Khoa lẳng lặng liên lạc và trao đổi với nhiều bác sĩ để biết cách săn sóc anh mình. Giờ đây khi Quang đã chết, Khoa cảm thấy cuộc đời của mình chẳng còn ư nghĩa gì nữa. Andy thương Khoa, nhưng Khoa biết chắc sớm muộn gì cuộc tình này cũng sẽ qua đi. Có lẽ Khoa chẳng còn thương ai được nữa!
Bảy
Toronto lại chìm trong tuyết trắng đêm nay. Rời văn phòng đã gần 11 giờ khuya nhưng Khoa không muốn về nhà. Andy đã bỏ đi sau một thời gian không chịu nổi sự lầm lì của Khoa. Sao cũng được, Khoa nghĩ thầm sau khi đọc email của Andy báo tin chính thức chia tay vì đã có người yêu khác. Khoa kéo áo che kín cổ hơn rồi hướng về bãi đậu xe. đêm Toronto vẫn náo nhiệt trong cái lạnh cắt da. Khoa nhìn quanh một chút rồi phóng xe đi trên những con đường náo nhiệt nhất của thành phố ...
Khoa không đến gay bar này thường xuyên, có lẽ vì đây là một trong những bar thác loạn nhất ở Toronto. đêm nay Khoa không cần biết đến chuyện gì chung quanh Khoa. Khoa không nhảy như đa số những người khác đến đây, chỉ đứng uống và uống liên tục. Khi Khoa từ phòng vệ sinh bước ra, một người quen trong giới với anh em Khoa nhận ra Khoa rồi rủ Khoa: "Phê không?" Khoa hiếm khi đụng đến món này, nhưng đêm nay, Khoa bất cần, gật đầu đi theo người kia vào một hành lang gồm những phòng nhỏ cho những ai cần nhu cầu "phê" này. Khoa đưa tiền cho tay phục vụ rồi mở gói bột trắng nhỏ ra, cùng đứng hít với người đồng hành của mình. Khoa thấy lâng lâng. Một lát sau, Khoa bước ra khỏi hành lang này định trở lại uống thêm, nhưng thay vì bước ra khu vực quầy rượu, Khoa lại lang thang vào một ngơ tối khác, lần xuống cầu thang đưa xuống hầm, nơi mỗi bước chân Khoa đi đều có thể nghe và sờ thấy những cơ thể không một mảnh vải che thân đang làm tình từng đôi hay tập thể trong những giai điệu ma quái. Khoa cảm thấy người nóng lên, bứt rứt. Bất chợt một bàn tay sờ vào mông Khoa, rồi một đôi môi gắn chặt vào môi Khoa trong khi một bàn tay khác thô bạo cởi thắt lưng quần Khoa rồi luồn ngay vào trong quần lót của Khoa. Mùi da thịt đàn ông mạnh mẽ làm Khoa chơi vơi thèm khát. Khoa hôn trả lại người lạ mặt và để mặc cho cơ thể mình tuân theo sự điều khiển của những bàn tay khác nhau đang thám hiểm trên người mình. Với y phục thời nguyên thủy, Khoa nóng ran lên vì sự va chạm với những làn da khác nhau. Khoa ngậm lấy một dương vật kê vào miệng mình, rồi lại một dương vật khác, rồi thêm một cái khác nữa. Cứ như vậy, Khoa không biết mình đã nếm qua bao nhiêu dương vật đêm hôm đó, cũng như đã có bao nhiêu miệng người đã ngậm vào dương vật Khoa. Rồi hai chân Khoa bị kéo ngược lên trời để cho hậu môn của Khoa nới rộng hơn cho những dương vật khác nhau luồn vào. Khoa thấy đau nhưng rồi cũng quen dần với những chuyển động gấp rút thắt chặt hậu môn của Khoa. Khoa mê man không biết vì rượu, vì thuốc, hay vì cuộc làm tình tập thể này. Nói đúng hơn là một trận hiếp tập thể mà Khoa đóng một phần chủ động trong đó.
Khoa tỉnh dậy sáng hôm sau vẫn trong quán bar đó. Có lẽ chủ quán đã tử tế đắp một tấm chăn mỏng trên cơ thể không một mảnh vải của Khoa và để cho Khoa ngủ qua đêm vì biết rằng Khoa không thể ra về sau cuộc thác loạn. Đầu Khoa nặng nề như đeo một quả tạ, tay chân Khoa rã rời. Khoa cảm thấy lạnh và muốn ngồi dậy để tìm quần áo mặc vào. Khoa thấy đau buốt nơi hậu môn của mình. Tinh dịch khô còn đọng lại khắp nơi trên mặt và người Khoa. Nhìn quanh quất một hồi trên sàn nhà Khoa mới tìm được chiếc quần jean của mình, còn áo thun và đồ lót Khoa không biết chắc của mình hay của ai khác. Cuối cùng rồi Khoa cũng ra khỏi quán bar lái xe về nhà, vẫn chưa hoàn hồn những gì xảy ra đêm qua là thật hay ác mộng. Khoa trầm mình trong bồn tắm thật lâu nhu muốn tẩy rửa hết những dấu vết đêm qua, rồi Khoa khóc, lặng lẽ nhìn những giọt nước mắt rơi xuống bồn nước ấm. Khoa thấy cô đơn khủng khiếp và nhớ anh mình da diết. Chỉ cần có Quang ở đây lúc này ôm lấy Khoa là Khoa có thể quên đi tất cả và có đủ nghị lực để tiếp tục sống. Hậu môn của Khoa lại đau nhói khiến Khoa phải đứng dậy lau người tìm thuốc bôi vào. Thật khốn kiếp cho cuộc đời của mình, Khoa nghĩ thầm trong lúc bôi thuốc, rồi nằm vật ra giường ngủ mê man ...
Tám
Tám tháng sau cái đêm thác loạn đó, Khoa chết vì AIDS tại cùng bệnh viện mà Quang đã ra đi. Đường phố bên ngoài chìm trong tuyết lạnh nhưng ngập tràn ánh đèn và giai điệu mùa Giáng Sinh. Không một người thân hay bạn bè ở cạnh Khoa những ngày tháng cuối đời ...
Tác giả : Le Petit Prince @ Diễn Đàn 2ya
0 nhận xét:
Đăng nhận xét