Em không gọi anh là gió, em sẽ gọi anh là mưa như em vẫn nói em thích mưa vậy. Anh là mưa trong em, anh đến với em thật nhẹ nhàng, thật khẽ khàng. Anh giúp em đứng lên sau nỗi đau, giúp em bước ra khỏi cái vỏ bọc mà em đang cố giấu mình trong đó, em thu mình lại trong đó.
Em tự cho mình là cây xương rồng, và những cái gai là thứ duy nhất mà em có thể dùng để tự vệ cho mình. Em luôn vung những chiếc gai lên khi có ai đến gần em, ai quá quan tâm em vì em biết em sẽ không thể nào đáp trả lại được tình cảm của họ. Bao người đi ngang qua em, họ dừng lại và không chịu được những cái gai của em làm tổn thương, họ quay đi. Em lại một mình, vì em muốn thế mà.
Nhưng một ngày anh đến, trong em có cảm giác thật lạ, em ấm ấp, em cảm thấy an toàn tuyệt đối khi bên anh, bên anh em không cần phải sử dụng đến những cái gai tự vệ và cũng từ đó anh nhổ từng cái gai trong em, em phụ thuộc hoàn toàn vào anh. Anh dang tay ra chở che cho em, bờ vai của anh luôn sẵn sàng cho em tựa vào mỗi khi em mệt mỏi, em nhận thấy anh vui vì điều đó và em cũng thế.
Rồi cũng như mọi điều xảy ra trên đời, cái em không nghĩ sẽ xảy đến với em thì nó cũng đã đến. Một ngày em nhận ra với anh, em chỉ còn một nửa trong trái tim anh, anh đã dành phần còn lại cho người khác. Còn gì đau lòng hơn tình yêu bị chia sớt, còn gì đau lòng hơn khi trái tim người ta thay đổi, còn gì đau lòng hơn khi em vẫn là người yêu của anh mà trong tim anh có bóng hình của người khác. Mọi người vẫn nghĩ em và anh đang yêu nhau, và họ nghĩ anh yêu em cũng nhiều lắm lắm. Nhưng đâu ai biết rằng những câu status trên facebook, trên blog là anh dành cho một người khác.
“Có phải anh là gió, em là cỏ, Gió đến làm cỏ lay, gió bay”
Em đau lòng khi nghĩ một ngày nào đó một nửa kia của em trong anh cũng không còn, lúc đó anh sẽ buông tay em ra như hai người xa lạ. Mà cũng phải thôi, từ lâu bàn tay anh đâu còn nắm tay em nữa, anh chỉ nắm hờ em thôi và sẵn sàng buông em ra khi em đủ mạnh mẽ. Anh chỉ là đang dìu em đi thêm một đoạn nữa, cho em tập quen đứng vững trên đôi chân của mình. Anh quên rằng những cái gai của em đã mất, anh quên rằng em đã phụ thuộc hoàn toàn vào anh, vào cảm xúc vui buồn hằng ngày của anh, anh quên rằng em đã yêu anh nhiều đến chừng nào, anh quên hết rồi, quên rồi những lời hứa ngày xưa, quên rằng….
Thôi hết rồi, anh vẫn là mưa, mưa rơi rồi tạnh, mưa đến làm mát tâm hồn em để rồi khi mưa đi chỉ để lại những dư âm của nỗi buồn sau mưa, cầu vồng không xuất hiện hay có xuất hiện thì cầu vồng chỉ là cái hư ảo, cái em cần bây giờ là thực tại, thực tại là em đang sắp mất anh, đúng không anh? Nếu không đúng thì anh cũng nói cho em biết, cho em một cảm giác bình yên, cho em biết bàn tay anh vẫn nắm chặt tay em ở đó. Anh hãy cho em biết nếu sớm mai thức dậy anh vẫn là người yêu của em. Nếu anh không buông được em ra thì anh hãy cho em thấy em vẫn còn là người quan trọng trong anh. Nếu anh không buông được em ra thì hãy cho em biết anh vẫn còn yêu em. Rồi một ngày nào đó gió sẽ dừng lại chứ? Rồi một ngày nào đó mưa sẽ tạnh đúng không anh? Và anh sẽ quay trở về bên em chứ? Em đợi anh quay về, em vẫn ở đây, hãy tìm về với em, anh nhé! Người yêu của em.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét